TÂN PHÚC ÂM HÓA GIA ĐÌNH

TÂN PHÚC ÂM HÓA GIA ĐÌNH


HỌ ĐẠO CÁI QUAO KÍNH CHÚC QUÝ CHA, QUÝ TU SĨ NAM NỮ VÀ ANH CHỊ EM GIÁO DÂN ...MỘT MÙA GIÁNG SINH TRÀN ĐẦY TÌNH YÊU THƯƠNG CỦA CHÚA!

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Tôi Theo Đạo Chúa



Hoàng Thị Đáo Tiệp

             Tại sao tôi theo đạo? ” là câu hỏi- hết sức sức thiết thân và vô cùng quan trọng về cái gốc đã khơi nguồn cho đức tin của mỗi người- được tòa báo Nguyệt San Trái Tim Đức Mẹ ưu ái đặt ra trong số báo tháng 10/2012 để nhắc nhớ và mời gọi mọi người cùng nhìn lại. Báo số tháng 10/2012 là số báo khởi đầu cho NĂM ĐỨC TIN. Đương kim Đức Giáo Hoàng Biển Đức thứ 16 hôm sáng ngày 17/10/2011 đã cho công bố Tông thư tự sắc “ Porta Fidei” để mở NĂM ĐỨC TIN và năm nầy được “ bắt đầu từ ngày 11 tháng 10 năm 2012,  kỷ niệm 50 năm khai mạc Cộng đồng chung Vatican 2, và sẽ kết thúc vào lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ ngày 24 tháng 10 năm 2013”.
               Là một giáo dân trong cộng đoàn dân Chúa đồng thời cũng là một trợ bút của toà báo, tôi nồng nhiệt hưởng ứng lời mời gọi nầy với sự biết ơn tận đáy lòng. Vì đây là dịp cho tôi tự trở về  tìm lại chính tôi: việc của “ Tôi Theo Đạo Chúa” để thêm cảm tạ biết sao vừa hồng ân Chúa thương ban cho đời mình được diễm phúc làm con cái Ngài. Cũng như giúp tôi thêm quyết tâm phải năng xét mình để thấy đức tin và lòng mến Chúa của mình nếu có được tăng trưởng thêm thì tốt, còn nếu bị trồi sụt, phôi pha, nguôi lạnh hạy thậm chí có đang đi chệch đường so với cái thuở ban đầu thì kịp thời chấn chỉnh lại.  Bởi thuở đó, nguyện ước của tôi hễ được theo đạo Chúa là mình chỉ có muốn đỡ đần và an ủi Chúa, chớ không bao giờ làm điều chi cho Chúa phải khổ thêm…
                Không biết với những người kitô hữu khác thế nào chớ với tôi thì tôi xác tín việc mình được theo đạo Chúa là do hồng ân Chúa thương ban. Chớ Chúa mà không thương ban thì ở vào tình cảnh của tôi không dễ chi biết Chúa, nói gì được theo đạo Chúa! Tôi mạnh dạn xác tín như vậy vì tôi được mở mắt chào đời trong một gia đình mà cả hai bên nội bên ngoại thảy đều không có đạo Chúa. Ngay đến ba má tôi khi ấy lại đang là cán bộ thoát ly. Má thì chưa chớ ba đã là đảng viên của Đảng Cộng Sản Việt Nam và ba má đang vào trong chiến khu Đồng Tháp, nên tôi được sinh ra trong đấy…. Dù hoàn cảnh xuất thân của tôi như vậy đó, nhưng một khi Chúa đã muốn thương ban là Ngài có sẵn cái “plan” để hoạch định cả một chương trình cho việc tôi được biết Chúa, được vào đạo Chúa, được sứ mạng phục vụ Chúa vì không ai được Chúa tạo dựng nên mà không có sứ mạng phục vụ cho Thánh ý yêu thương của Ngài…. Chương trình đó khởi đầu là việc tôi sinh ra cứ bị ốm đau quặt quẹo thừa chết thiếu sống! Thêm đúng lúc phải tập kết ra miền Bắc mà tôi lại mới chỉ vừa qua được căn bệnh kiết lỵ dai dẳng tưởng đã bó tay, nên ba má tôi không dám đem tôi theo sợ tôi bị chết dọc đường. Vì tập kết ra Bắc là phải đi đường thủy cả tháng mới tới. Do đó tôi được trao cho ông bà ngoại đem về Bến Tre nuôi
                Ở làng Hương Mỹ tỉnh Bến Tre quê ngoại tôi không có nhà thờ. Lần đầu tiên tôi bước chân đến nhà thờ là lúc tôi được lên học lớp Đệ Thất ở huyện Mỏ Cày, vì Mỏ Cày mới có nhà thờ. Tôi lên Mỏ Cày ở trọ nhà bà Ba đi học. Bà là chị của bà ngoại kế tôi. Ông ngoại tôi có bà ngoại kế vì bà ngoại ruột tôi mệnh chung lúc má tôi mới được hơn một tháng tuổi. Bà Ba đạo Phật, chồng bà khuất bóng, bà cạo đầu, tu tại gia, tụng kinh sáng tối râm rang. Nhưng dì Sáu con gái bà- lớn tuổi độc thân- thì đạo Chúa nhờ có người chị lấy chồng đạo Chúa nên theo. Tôi đi nhà thờ là theo dì Sáu đi cho biết vậy thôi vì ở Hương Mỹ có chùa nên tôi cũng từng theo người ta đi chùa cho biết, chớ ngoại tôi, dì, cậu tôi không thấy đi chùa bao giờ! Hơn nữa cũng do đám con nít chúng tôi hồi ở Hương Mỹ hay có tụ tập nhau chơi trò “Thiên Đàng Địa Ngục” với câu hát là “ Thiên đàng địa ngục hai bên, ai khôn thì dại ai dại thì khôn. Đêm nằm nhớ Chúa nhớ cha, đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn …” mà nghe nói các câu hát nầy xuất phát từ ngôi nhà thờ cất ở trên đất của ông Hội Đồng Sĩ, ngoài làng Tân Hương. Làng Tân Hương thì giáp ranh với làng Hương Mỹ và ngoại tôi ở chỗ giáp nước. Những lúc theo ngoại đi xuồng ra Tân Hương, tôi có được ngoại chỉ cho biết địa điểm của ngôi nhà thờ dù chỗ ấy hiện đâu còn nhà thờ nữa( chẳng hiểu sao ông lại chỉ tôi thế). Địa điểm ấy, nơi mà bơi xuồng từ xa là đã thấy vút lên ngọn cây trông như cái cột xanh chỉa thằng lên trời. Đó là loại cây hiếm thấy ở đây vì đâu có nhà nào trồng. Nên tôi theo dì Sáu đi nhà thờ cũng để muốn xem cho biết còn những gì hiếm thấy nữa….
               Nhà thờ dì Sáu dẫn tôi đến ở gần bến xe lam và nằm phía bên trái con đường chính đi vô khu bán trái cây trước nhà lồng chợ Mỏ Cày. Vào nhà thờ, hình ảnh đập vô mắt tôi là thấy sao thờ một ông nom “xấu xí” và khốn khổ quá đi thôi( do mắt tôi vốn quen với hình ảnh của tượng ông Phật Thích Ca thờ ở chùa được tạc trong cái thế có da có thịt lại ngồi thiền, nên tuyệt đẹp và tuyệt thanh thản)?! Vì người ông đã ốm nhom ốm nhách, đầy máu tươm mà còn bị phơi ra trần trụi và đóng khố chớ chẳng có quần áo mặc! Ông lại ở trong cái thế bị chết treo trên hai miếng ván chấp thành hình chữ thập nên xác thân cứ như đang oằn oại thảm thương!
              Với trí óc ngây thơ của đứa con gái nhỏ nặng bầu tâm sự (vì thấy người ta có cha có mẹ còn mình thì không! Mà tôi hồi đó ốm nhom ốm nhách xấu xí lắm, nên có người bảo tôi rằng tại tôi ốm nhom ốm nhách xấu xí thấy ghê, ba má tôi chẳng lẽ thả trôi sông, mới tống về cho ngoại nuôi! Chớ anh Hai tôi có da có thịt, má đỏ môi son đẹp trai nên ba má cưng yêu dẫn theo nuôi….), tôi nghĩ ngay rằng “ông nầy” tại do xấu xí ốm nhom ốm nhách nên ba má “ổng” mới không thương, bỏ mặc cho rách rưới tồi tàn ! Ông lại bị ai ức hiếp, đánh đập hành hạ đến đổ máu thế, hay ông tự mình rủi ro vấp té lên miếng ván mà trúng phải chỗ nghiệt làm ông  bị chết, nhưng ba má ông đã bỏ rơi ông nên đâu có hay để cứu chăng?! Vì tôi hồi đó cũng có lần bị té trên khúc cây làm cầu bắc ngang qua mương dừa ở vườn nhà ngoại. Té xuống, tôi  lết được qua bờ nhưng lăn ra chết giấc chẳng biết bao lâu, chừng tỉnh dậy thấy có máu và đau khiếp! Rồi tôi tự đi về nhà, chẳng nói chẳng rằng với ai kể cả với ông ngoại vì sợ bị đòn( sao mà sợ dại thế không biết). Cũng chẳng có thuốc thang chi, may là vẫn khỏi…Cho nên tôi ứa nước mắt thương ông mà cũng thương mình luôn. Và tôi đã có đến trước tượng ông, xúc động thưa thốt những lời xuất tự đáy lòng: “Con thấy con cũng giống ông lắm! Hổng biết ông có thương con không, chớ con thấy ông là con thương liền. Bởi vậy nếu sau nầy hễ con mà được theo đạo của ông thì con hứa: con chỉ có đỡ đần và an ủi ông chớ không bao giờ con làm điều chi cho ông phải khổ thêm nữa đâu”…
                 Bẵng đi 8 năm sau, tôi được rửa tội để vô đạo nhờ lấy ông xã có đạo. Đến lúc nầy tôi mới hiểu suy nghĩ vỡ lòng ấy của mình về Chúa Giêsu bị sai hoàn toàn! Bởi đấy là do Chúa Giêsu vì  quá yêu thương nhân loại tội lỗi, bất tuân được Chúa Cha tạo dựng nên trong đó có tôi,  Ngài mới vâng ý Chúa Cha giáng trần, mặc kiếp phàm nhân, tự nguyện chịu nạn, chịu chết khốn khổ nhục nhã như vậy để cứu chuộc… Nhưng tôi vẫn cám ơn cái sai ấy của mình , vì nhờ thế tôi mới dễ dàng mở lòng mình đón Chúa ngự vào. Ngay đến những lời tôi xúc động hứa với Chúa buổi ấy, tôi vẫn nguyện giữ mãi và quyết phải thực hiện được tới đâu mừng tới đó tùy theo mức hiểu biết của mình về Chúa ngày một tăng.
                Quyết là vậy nhưng cái khó “ngất trời” vẫn là việc thực hiện! Chả vì tôi yêu thương tôi nên tôi luôn muốn tự khẳng định cái tôi của mình mọi nơi mọi dịp! Chớ tôi có ghét bỏ được mình đâu mà đưa thân ra cho mặc ai hiếp đáp, vu khống, chà đạp, lợi dụng…mà cứ phải nhín nhịn và luôn chịu thua, chịu nhường, chịu thiệt như Đức Chúa Giesu của tôi yêu!  Vì Ngài từ trên trời cao xuống nên ở Ngài có cái quãng đại không cùng của trời cao, chớ tôi người trần mắt thịt từ đất thấp sinh ra nên tôi có cái bẩn chật, thấp bé của mình dễ chi giũ bỏ được…
                 Bởi vậy để có thể vượt qua được cái khó “ngất trời” nầy, tôi thấy mình phải dành thời giờ liên lỉ cho việc học hiểu cũng liên lỉ về đạo Chúa của mình theo. Nên tôi đã và đang học ở chính cuộc đời Chúa Giêsu qua những lời Ngài dạy cùng các việc Ngài làm được ghi chép trong các sách Tin Mừng. Tôi học ở gương sống của các vị Thánh vì các ngài vốn cũng người trần mắt thịt như tôi. Tôi học cả ở cách sống, lời giảng dạy cùng việc làm, việc hãm mình nhẫn nại phục vụ mãi không nguôi cho dân Chúa và cho tha nhân nơi quý tu sĩ, nơi các giáo dân hăng say, đạo đức hiện đang cùng sống với mình. Và trên tất cả thì tôi dẫu có vui buồn sướng khổ hay thành bại thế nào cũng mặc: tôi cứ đều đặn chạy đến với Chúa mỗi ngày trong kinh nguyện mà nhất là trong Thánh Lễ là tôi thấy cái khó “ngất trời” nầy được tuột dần, tuột dần mãi xuống … Vì có thể nói cứ mỗi lần tham dự Thánh Lễ, tôi lên rước Mình Thánh, bao người khác cùng đang tham dự Thánh lễ với tôi dẫu có sang cả hơn tôi hay dẫu họ có bị tôi không ưa không thích, thậm chí tôi thù ghét … thì Chúa vẫn ban cho họ được rước Ngài cũng một bánh Thánh đồng hình đồng dạng như bánh Thánh tôi rước. Chính điều nầy làm tôi cứ ngày một, ngày một nguôi ngoai dần mọi sự không ưa không thích người nầy người nọ, nói chi dám giận ghét họ nữa. Đặc biệt hôm nào mà được rước Mình Thánh Chúa bẻ đôi, bẻ tư là tôi hiểu Chúa muốn tôi hôm đó phải sẻ chia nhiều hơn: thì y như rằng hôm đó tôi có việc để sẻ chia và sẻ chia đến…đau đớn nữa kìa (vì như bánh Thánh bị bẻ ra)! Mà hễ tôi chịu sẻ chia thì dẫu mình tuy bị tốn công, nhọc sức, hao hụt tiền bạc… nhưng đêm về ngồi tính sổ với Chúa là tôi được tràn ngập niềm vui. Còn nếu tôi tính toán thiệt hơn nên tiếc rẻ, hoặc hẹp hòi không sẻ chía thì ôi đêm về tôi bị trở trăn thảm khổ lắm! Vì tôi hiểu mình trói lỡ bị lỗi lời mình đã hứa với Chúa nữa rồi, hứa rằng: “ hễ con mà được theo đạo của ông thì con hứa: con chỉ có đỡ đần và an ủi ông chớ không bao giờ con làm điều chi cho ông phải khổ thêm nữa đâu”! Mà Chúa thì muốn tôi được sống vui tươi hạnh phúc nên tôi tự làm cho mình bị trở trăn thảm khổ là tôi gián tiếp làm cho Chúa phải khổ thêm! Và ai đó nếu họ làm cho tôi buồn khổ là họ cũng gián tiếp làm cho Chúa khổ vậy! Thế thì cả tôi với ai đó đều cùng là tội nhân tức đối tượng để Chúa thương yêu đến phải chịu nạn chịu chết cứu chuộc cho…sẽ nỡ lòng nào cư xử nhau thế  sao?! Hoặc cứ ở mãi trong sự hẹp hòi, lầm lạc của mình mà coi được sao nếu như mình biết năng tham dự Thánh Lễ với rước Mình Thánh Chúa mỗi ngày…..
             Một lần nữa con xin chân thành cám ơn Đức Thánh Cha công bố NĂM ĐỨC TIN, cám ơn quý linh mục ở toà báo Nguyệt San Trái Tim Đức Mẹ đã gợi ra chủ đề: Tại Sao Tôi Theo Đạo? Con đã nhận được chủ đề nầy từ hồi đầu năm nên con đã tự lo xét mình với tự mằm mò mài miệt kiếm tìm các biện pháp chấn chỉnh đức tin cùng lòng mến Chúa yêu người ở mình: vì con hiểu con bị vấp váp và bị lỗi phạm nhiều lắm! Báo số tháng 10 nầy con thỏ thẻ ra là việc tất nhiên. Nhưng con cũng đã có…nóng nảy thỏ thẻ ra ờ số báo tháng 9 vừa rồi nữa đấy, qua việc con trích dẫn lời nguyện ngắn con học được nơi trẻ bé nhất là bé Giaxinta- một trong ba trẻ được Đức Mẹ hiện ra ở Fatima-để làm thần dược và là chiếc chìa khóa vàng mở cửa trái tim con: cho dù nghịch cảnh có như thế nào cũng vẫn cứ vui sống luôn. Chớ con mà để con bị buồn là tự con làm lỗi cái lời mình đã hứa với Chúa trong bưổi đầu tiên mình  được biết Chúa, rằng: “ hễ con mà được theo đạo của ông thì con hứa: con chỉ có đỡ đần và an ủi ông chớ không bao giờ con làm điều chi cho ông phải khổ thêm nữa đâu” …