![]() |
ĐỨC CHA TRONG BÀI GIẢNG LỄ AN TÁNG ĐỨC TỔNG PHAO LÔ |
![]() |
ĐỨC TỔNG |
Bài giảng trong thánh lễ an táng
Đức Cố Tổng Giám
Mục Phaolô Nguyễn Văn Bình (1910 –1995)
NGƯỜI KIẾN TẠO HOÀ
BÌNH
Bài giảng trong
thánh lễ an táng
Đức Cố Tổng Giám
Mục Phaolô Nguyễn Văn Bình (1910 –1995)
của Đức cha Giacôbê
Nguyễn Văn Mầu, Giám mục Vĩnh Long
Kính thưa Đức Hồng
y, Đức Khâm sứ, các Đức cha,
Quý Đức cha đã muốn
cho tôi là một người thân nói vài lời trước khi đưa Đức Tổng đến phần mộ cuối
cùng.
Kính thưa Chính
quyền,
Xin cho phép tôi là
một người thân được nói vài lời với người thân đã quá cố.
Thưa anh chị em,
Tôi biết nói gì
trước một thánh lễ quá long trọng thế này.
Thưa Đức Tổng Giám
mục,
Người ta nói chết
là xa biệt không còn gần nhau nữa, nhưng tôi thiết nghĩ, đối với những người
hiện diện nơi đây, biết bao nhiêu ấn tượng của đời sống ngài còn lại trong lòng
chúng ta. Riêng tôi, tôi nghĩ thế này: Thiên Chúa đã chọn và ban cho ngài một cái
tên đúng là thiên định. Tên ngài là Bình, bình an, và đời sống của ngài đã thể
hiện sự bình an không chỉ ở mình mà còn ban phát cho xã hội.
Là một người thân
nên tôi có nhiều dịp thăm ngài. Giai đoạn ngài ở trong Chủng Viện, tôi chưa bao
giờ thấy ngài cau có, gây gổ với anh em. Trong một chừng mực nào đó, ngài đã bỏ
qua những trở ngại chung quanh để giữ sự bình an. Sở dĩ ngài bỏ qua như vậy đâu
phải vì ngài đang ở trong cảnh vinh quang mà vì bệnh hoạn, ngài được đem về ở
trong một họ nhỏ chỉ có 50 giáo hữu, dầu vậy, tâm hồn bình an vẫn giữ được nét
vui tươi trong đời sống.
Làm việc trong giáo
phận, đời sống đâu phải êm đẹp mãi đâu, trong giai đoạn, - tôi nói điều này có
thể có nhiều anh em suy nghĩ - ngài đã bị Giáo quyền trù dập, ngài vẫn an bình
đón nhận một cách kiên cường.
Đến giờ sau hết,
giờ ngài sắp mất, tôi đến thăm, ngài vẫn mỉm cười: “Chưa chết đâu !” Bệnh hoạn,
kể cả trên giường hấp hối, ngài vẫn giữ được sự bình an tâm hồn như thế. Tôi
thiết tưởng ngài đã đem tâm trạng bình an của mình vào trong xã hội, trong
những hoàn cảnh dầu xao động đến đâu đi nữa giữa Chính quyền, giữa Giáo quyền.
Ngài như thể là một dòng nước sâu thẳm, dù trên mặt có dao động thế nào, vẫn
giữ được sự bình an, đây là một đặc điểm mà tôi nhận là ấn tượng ghi vào đời
sống của tôi.
Sự bình an của ngài
không phải như chữ Nho giáo diễn tả chữ An, ở bên dưới có chữ Nữ, trên có chữ
Miên, nghĩa là người nữ ở dưới mái nhà, nghĩa là có sự nương tựa dưới một mái
nhà, điều đó dễ.
Bình yên theo Thánh
Tôma tông đồ nói: “Hoà bình là sự an nghiêm của trật tự.” Tâm hồn ngài có an
nghiêm, có trật tự đó, và ngài đã đưa an nghiêm có trật tự này đến với những
người chung quanh. Chúng ta thấy đời sống của ngài, giáo phận của ngài đã thể
hiện được điều đó mặc dù chỉ tương đối và phần nào đã tạo nên sự hoà bình cho
Giáo Hội, cho đất nước. Đó là điểm tươi đẹp của ngài.
Với tâm trạng hoà
bình của ngài, thể hiện một mối phúc thật, mà ngài đem đến cho toàn thể chúng
ta, và với những tâm tình, việc làm như thế, ngài bước qua ngưỡng cửa đời sau.
Dĩ nhiên, theo tôi nghĩ sự hoà bình ngài đạt được không chỉ là hoà bình ở thế
gian mà là sự hoà bình của Thiên Chúa, hoà bình của chân thật, hạnh phúc, vĩnh
cửu chứ không phải hỗn loạn, tạm bợ. Hoà bình đó rứt bỏ những hoảng loạn của
đời sống, không còn những khổ nhọc trên đường lữ thứ.
Cái chết của con
người là do sự hoà bình của Thiên Chúa bỏ đi cái “sinh ký” mà chuyển vào cuộc
“tử quy”. Sinh ký tức là sống tạm thôi, mà tạm thì bao giờ cũng có những thắc
mắc, lo âu, phiền muộn…, vấn đề là biết dùng những lữ thứ ở trần gian để đi đến
quê hương của mình, về nơi Thiên Chúa. Một vị Thánh đã nói: cái chết của con
người giống như đứa trẻ nhảy lên ngồi trên gối của cha, đẹp quá. Đức Tổng mất
đi cũng như vậy, như một người con về với Cha. Còn hơn nữa, hoà bình Thiên Chúa
hứa cho con cái của Chúa là hoà bình hạnh phúc. Khi Đức Tổng về với Chúa, ngài
đạt được sự yên nghỉ với Thiên Chúa. Chúng ta biết, Chúa vừa tạo dựng, vừa yên
nghỉ. Tạo dựng là hình thức tỏ ra, biểu lộ ra bên ngoài. Còn yên nghỉ là biểu
lộ bản tính của Thiên Chúa bên trong, vì sự yên nghỉ là hạnh phúc chân thật.
Con người được về với Chúa là đạt được sự yên tĩnh, hoà bình kết hợp, hạnh phúc
hơn bao giờ hết.
Có thể bây giờ anh
chị em nghĩ với một tang lễ linh đình, với bao nhiêu người đến dự như thế này,
Đức cha Phaolô thật là hạnh phúc. Nhưng tôi nói, đó chỉ là hư vô. Yên nghỉ như
ban nãy tôi nói, không phải là hư vô mà là phần thưởng của con người sống ở đời
này biết giữ lề luật của Thiên Chúa, đã tuân theo những chỉ định Chúa đã mặc
khải hoặc chỉ dẫn để sống theo đường lối Người.
(Ảnh: Đức Tổng
Bình)
Thưa Đức Tổng,
Đức Tổng đã chạy
hết con đường và chắc chắn Đức Tổng cũng được như Thánh Phaolô, mão triều thiên
của Chúa có lẽ đã dành sẵn, tuỳ lượng rộng rãi và từ bi của Chúa mà đến với Đức
Tổng sớm hay muộn. Nhớ đến Đức Tổng, chúng ta đừng quên cầu nguyện cho ngài,
đồng thời xin ngài cầu bầu Thiên Chúa cho chúng ta được tâm trạng như ngài, đạt
bình an tâm hồn với bất cứ hoàn cảnh nào.
Có thể nói, dù trời
đất có sụp đổ, chúng ta vẫn còn sống trong sự bình an của Thiên Chúa và sẽ cùng
Đức Tổng về hưởng nhan thánh Chúa trong sự bình an.
Gm Giacôbê Nguyễn
Văn Mầu


